Vậy thì những tượng đó được vận chuyển như thế nào trên đảo?
Ngoài rạ, trong số những tượng đá trên đảo, không ít những tượng đội mũ đá. Những chiếc mũ đá đó, nhỏ cũng phải 2 tấn, to thì phải mười mấy tấn. Đây lại thêm một vấn đề nữa, muốn đưa được những chiếc mũ đá đó lên đầu tượng đá khổng lồ, thì ít nhất cũng phải có thiết bị cần cẩu. Trên đảo không có cấy côi, cả đến gỗ làm con lăn cũng chẳng kiếm nổi, thì vật liệu gì để có thể làm được cần cẩu quả thật là mơ cũng chẳng có.
Rồi thì 5.000 lao động khỏe mạnh ăn bằng gì? Sống bằng gì? Trong thời kỳ lịch sử xa xưa ấy, trên đảo chỉ có mấy trăm thổ dân, họ ăn gió nằm sương giông như người nguyên thủy thì làm gì có lương thực cung cấp cho 5.000 miệng ăn của người lao động. Vỏ cây trên đảo, trồng cấy lương thực, họa hoằn có tôm cá trôi dạt vào bãi cát cũng không thê nào thỏa mãn nổi nhu cầu cuộc sông thấp nhất cho họ.
Hiện nay trên đảo cũng chỉ có 1.800 người, rất nhiều đồ dùng sinh hoạt còn phải dựa vào sự cung cấp từ bên ngoài.
Có lẽ là thế lực tôn giáo bắt buộc thổ dân trên đảo sáng tạo ra những kỳ tích thế gian này. Nhưng thổ dân trên đảo là những cư dân nguyên thủy chưa có tín ngưỡng tôn giáo nào. Mãi đến nửa sau thế kỷ 19, khi các giáo sĩ người Pháp tới truyền đạo, họ mới dần dần tiếp thu đạo Thiên Chúa Rôma. Những tượng đá đứng nhìn ra biển thì đại diện cho tôn giáo gì. cả đến người dân trên đảo cũng chẳng hiểu gì.
Nữ sĩ đội trưởng đội khảo sát của viện bảo tàng Britain Scoxơbe Rôtơli, bằng một giọng cực kỳ xúc động và mơ hồ ghi trong hồi ký của mình “…Vì không khí trên đảo khiến chúng tôi có cảm giác rằng xưa kia nó đã từng tồn tại mà ngày nay thì đã mất đi một quy hoạch quá đồ sộ với một khí thế VÔ biên, Những rốt cuộc nó là cái gì? Và nó vì cái gì?”
Đọc thêm tại : http://hientuongbian365.blogspot.com/2015/05/tren-ao-rapanui-xay-ra-viec-gi.html