Từ cuối thế kỷ 15, sau khi Côlômbô lần đầu tiên phát hiện ra châu Mỹ, trên biển Đại Tây Dương, bóng tàu thuyền ngày càng thêm nhộn nhịp. Các nhà thám hiểm Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, lòng đầy khao khát đối với của cải nơi lục địa mới, họ đi lại như con thoi giữa hai bờ Đại Tây Dương, nối liền lục địa cũ vớilục địa mới. Những đại bác súng dài của người châu Âu tiên tiến đã phá tan sự yên tĩnh ngàn đời của đại lục châu Mỹ; và cũng lần lượt huỷ diệt đi từng nền văn minh cổ đại huy hoàng sáng chói của đại lục này. Sau khi cướp bóc và chém giết điên cuồng, bọn thực dân lại chở đầy những tàu thuyền vàng bạc châu báu hôi tanh trở về. Thế nhưng những món vàng bạc châu báu khổng lồ ấy không chắc có mang lại kết quả tốt đẹp cho họ.
Đội tàu chở vàng này suốt dọc đườnglặng lẽ, cẩn thận và cuối cùng đã đến được vùng biển của quần đảo Adorơ vào tháng 6, cách vùng biển Tây Ban Nha không bao xa nữa. Trong lúc các thủy thủ tính toán lộ trình, trong lòng mừng thầm, thì bỗng nhiên một hạm đội liên hợp Anh, Hà Lan với 150 chiến thuyền hợp lại, đã xuất hiện trên vùng biển. Từ chỗ khấp khối mừng thầm, giờ đây đội tàu chở vàng bạc lại hoang mang sợ hãi. Các thủy thủ hỗn loạn rối bời. Đứng trước một hạm đội hùng mạnh như vậy, chống lại chẳng có ý nghĩa gì. Tổng tư lệnh đội tàu chở vàng, ông Bêrascơ bèn ra lệnh cho tàu chạy hết tốc lực mau chóng đi vào vịnh Vêga trên bờ Đại Tây Dương. Một mặt từ thủ cảng khẩu, một mặt tìm mọi cách vận chuyển vàng bạc châu báu lên bờ đưa tới thủ đô Mađơrít. Thế nhưng lúc bấy giờ, tại Tây Ban Nha có một điều luật kỳ cục, bắt buộc tất cả những thứ đưa từ Nam Mỹ về, đầu tiên, phải đưa đến Sevilla để nghiệm thu. Không còn cách nào khác, cuối cùng phải đem những của cải và báu vật về cho vua và hoàng hậu, dỡ xuống khởi tàu chuyển bằng đường bộ để đưa về Mađrít (số báu vật này trên dọc đường đi lại bị cướp mất, cho đến nay vẫn chưa biết nó ởđâu). Hạm đội liên quân Anh , Hà Lan bao vây vịnh Vêga tầng tầng lớp lớp. Họ cũng biết đội tàu củaTây Ban Nha là đội tàu chở vàng bạc châu báu. Trước sức cám dỗ của vàng bạc châu báu, các binh sỹ phấn chấn hẳn lên, ai cũng hăng hái xông lên phía trước. Hạm đội liên quân do thượng tướng hải quân Rôcơ, chỉ huy hơn 3000 cỗ đại bác thi nhau nã đạn, đánh tan pháo đài của Tây Ban Nha trên bờ vịnh và tất cả hàng rào ngăn cản, kể cả những công sự phòng ngự, mau chóng đánh chiếm cảng vịnh. Tổng tư lệnh đội tàu chở vàng Bêrascơ nhìn các binh sỹ của mình ngã gục bên cạnh, nghe thấy tiếng đạn pháo gầm rít ngày càng dữ dội, cuối cùng thấy rõ tình thế tuyệtvọng, ông đành phải hạ lệnh đốt cháy toàn bộ những chiếc tàu chở vàng bạc châu báu, để tránh cho số vàng bạc châu báu đó khỏi rơi vào tay quân địch, Ngọn lửa bốc cháy, các binh sỹ Tây Ban Nha lặngngười, nhìn theo những báu vật mà họ đãtrải bao gian nan vất vả, đưa chúng từ Nam Mỹ trở về, để rồi bây giờ tận mắt nhìn chúng từ từ biến mất xuống đáy biển nựớc sâu muôn trượng trong trận đánh này, trừ có mấy tàu bị liên quân Anh Hà lan bắt được, còn hầu hết đều bị chôn vùi dưới đáỵ biên sâu. Từ lời khai của Cahon, thượng tướng hải quân Tây Ban Nha bị bắt làm tù binh, ngươi ta được biết đại thể tổng sốlượng vàng bạc châu báu ước tính có khoảng 4000 đến 5000 chuyến xe ngựa mới chở hết. Lúc bấy giờ, người Anh cũng đã nhiều lần lặn lội xuống biển mò tìm, hy vọng có thể vớt được số vàng bạc châu báu đó. Nhưng vì thiết bị lặn vớt còn lạc hậu, cho nên chỉ vớt được một số lượng rất ít những chiến lợi phẩm đó.