Nơi cất giấu 15,8 triệu đồng tiền vàng

     Năm 1892 vì ngài đối xử tử tế vối mọi người, được giáo dân trong vùng tôn kính, nên chính quyền thành phố  đã chi 2400 phrăng để ngài tu bổ nhà thờ và tế đàn. Vào 9 giờ sáng một ngày nọ , vị linh mục sau khi làm lễ cầu nguyện như thường ngày, bắt đầu kiểm tra công việc tu bổ của các thợ làm hôm trước. Rồi ngài cảm thấy hôm đó có vẻ phấn chấn hơn, mới quyết định sẽ làm việc nhiều hơn một chút. Khi các thợ xây đang tu bổ mái nhà thờ, họ nhờ ngài chọn cho một cây gỗ rỗng đã được tẩm nến trong số những cây gỗ tròn, để làm trụ chính của tế đàn.

đồng tiền vàng


     Ngài tiện tay cầm lấy một cây gỗ, và bỗng phát hiện thấy trong đó có một cuộn giấy da dê cũ, trên đó viết những chữ Pháp cổ, kèm theo những chữ La-tinh. Xem kỹ thì nó là mội Mở trích đoạn trong “Tân ước toàn thư”. Nhưng, với trực giác nhạy bén, ngài đoán chắc trongđó còn ccó ngụ ý gì đó. Thế rồi Bêrangiơ nói với Babanh rằng đó chỉ là một mớ giấy lộn bị vứt bở từ thời cách mạng, chẳng có giá trị gì. Buổi trưa, Babanh ăn cơm ở nhà hàng, bỗng đem chuyện đó nói với những người xung quanh. Lỉnh mục Bêrangiơ được thị trưởng đến hen về việc đó. Ngài đưa cuộn giấy da dê cho thị trưởng xem. Nhưng ngài thị trưởng chất phác thật thà có biết được mấy chữ. Bởi thế, ngài xem cuộn giấy da dê không hiểu được chữ nào. Vì thế câu chuyện cũng lắng xuống dần.

     Nhưng câu chuyện lắng xuống chứ không phải là kết thúc. Bêrangiơ mau chóng bỏ dở công việc nhà thờ. Ông ta cố sức tìm hiểu chữ viết trên cuộn giấy. Ông nhận ra được một đoạn nội dung trong “Tân Ước toàn thư”. Ông ta còn phát hiện thấy trên đó có chữ ký và dấu ngọc tỉ của vương hậu nhiếp chính vương Bođơsi Đơ Gasti. Ngoài ra vẫn chỉ là những bí mật. Thế rồi đến mùa đông năm 1892 ông ta lên đường đi Pari, gắng sức học thêm về ngôn ngữ. Nhưng để phòng xa, ông ta chỉ đưa hỏi các thầy giáo ngôn ngữ từng mẩu vụn một, từng tiếng từng chữ rời rạc. Cuối cùng ông ta cũng đã hiểu ra, nội dung những thứ viết trên giấy da dê liên quan đến nữ vương nước Pháp cất giấu 15,8 triệu đồng tiền vàng. (Theo giá trị năm 1914là 18.5 tỷ phrăng). Trên đườngtừ Pari trở lại Rennétbualinh mục Bêrangiơ tuy chưa biết kho báu ấy ở nơi nào, nhưng đã biết được khá đủ tư liệu đáng tin cậy. Đầu tiên ông ta tiến hành tìm kiếm trong nhà thờ, nhưng không hể thấy dấu vết gì. Một hôm, Mari xinh đẹp và sung mãn tinh thần nhìn thấy ở khu nghĩa địa, từ trên mộ của bá tước phu nhân Autơbôn Bailangsphanrơi xuống một mảnh bia đá có khắc những chừ đặc biệt. Những chữ khắc đó rất giống với chữ trên cuộn giấy da dê. Kho báu phải chăng được chôn giấu dưới đáy ngôi mộ cổ ấy? Được Mari giúp đỡ, ngài linh mục tìm kiếm suốt mấy ngày trong ngôi mộ đó nhưng không hề tiến triển được tí nào. Một buổi tối, từ mộ cổ của bá tước phu nhân, họ đã tìm thấy sự gợi ý trên bản khắc đá. Dưới đáy một ngôi mộ cổ đã trống rỗng tự bao giờ, nơi đó vẫn được gọi là “thành luỹ”, lại có một đường hầm ngầm. Họ men theo đườnghầm ngầm ngoằn ngoèo đi mãi, cuối cùng, tới nơi mà ngườichăn dê Phanrixơ xưa kia đã tới, một nghĩa địa ởsâu dưới đất và những hòm xiểng, trong đó chứa đầy những đồng tiền vàng, đồ trang sức và những vật phẩm quý giá khác. Dường như tất cả những báu vật cố xưa của nước Pháp đều tập trụng ở nơi đây. Linh mục Bêrangiơ tuy có hơi cảm thấy lòng lâng lâng, nhẹ nhõm, nhưng ông ta không hề quên sự nguy hiểm có thể vẫn rình rập: Biết đâu người khác cũng đã biết kho báu này. Có thể con cháu người cất giấu kho báu cũng biết đượckho báu. Thế là ngài linh mục phá bở hết chữ khắc trên đá mộ của bá tước phu nhân. Ngài cẩn thận xóa đi mọi dấu vết có thể khiến người khác phát hiện ra đường hầm và nghĩa địa ngầm, và cũng đem cuộn giấy da dê kia chôn luôn xuống dưới đó, nơi chỉ có ngài và Mari biết mà thôi.



Đọc thêm tại:

 
;