Nhà sinh vật Hăngri Môautơ tới Campuchia

   Năm 1861, nhà sinh vật học nước Pháp Hăngri Môautơ đến bán đảo Đông Dương, thuộc địa của Pháp, ông ta đến Cămpuchia để tìm những tiêu bản bươm bướm quý báu cho mình.

Nhà sinh vật Hăngri Môautơ


    Khi đi sâu vào đất Cămpuchia, ông ta thuê 4 thổ dân đi cùng. Khi bắt đầu đi vào vùng rừng rậm che rợp bóng mặt trời, ông ta chỉ mong tìm được một loài bươm bướm mà thế giới hiếm thấy, khiến cho thế nhân phải phục.

   Họ ngược dòng Mêcông đi sâu vào rừng khoảng 480 km, sau đó dùng thuyền nhỏ ngược nhánh sông Mêcông đến Phnông Pênh, Hai bên sông cảnh lạ thú kỳ làm lóa cả mắt ông ta. Trong vùng rừng sâu chưa được khai hóa này, những côn trùng và cây lạ quá nhiều, biểu hiện tính phong phú đa đạng vô giá của chúng. Thế nhưng những thổ dân đi cùng đưòng như đã chán ngấy, thậm chí còn tỏ ý tức giận. Sau khi đi được một quãng đường dài, họ bỗng dừng lại, không chịu đi tiếp về phía trước nữa.

   “Ông chủ ơi, chúng tôi chỉ có thể đi cùng với ngài tới đây thôi, còn tiếp tục về phía trước thì…”

  “Tiếp tục về phía trước thì sao? Các anh không thấy tôi từ nước ngoài đường xa tới đây, đến một con bướm cũng chưa bắt được, nếu giờ mà tay không trở’ về chẳng hóa ra công toi cả chuyến đi à? Bao nhiêu vất vả đều tôn công vô ích hay sao? Hơn nữa,..”

  “Nhưng thưa ông chủ…” Những thổ dân tranh nhau nói:Trong khu rừng rậm phía trước có rấtnhiều âm hồn ẩn náu. Chẳng những chúng có thể làm cho người ta lạc đường mà còn có thể dùng khí độc giết chết ta!”

   “Âm hồn?” Hăngri không nhịn được cười. Những thổ dân ở đây vẫn còn mê tín, trong thời đại này mà vẫn tồn tại âm hồn. Nhưng ông ta chỉ có thể động viên những người tuỳ tùng để họ mạnh dạn lên: “Thời đại ngày nay sao có thể tồn tại âm hồn được. Dù có đi nữa, thì chúng ta đông người thế này nó cũng phải sợ mà bỏ chạy đi chứ. Nếu ta lại bắt được một âm hồn nào đó, thì chẳng những còn hay hơn cả bắt bươm bướm mà các anh còn có thể trở thành anh hùng trước con mắt người khác, còn sợ gì nữa?”

   Các thổ dân chẳng những không bị thuyết phục mà còn một mực khuyên Hăngri chớ nên mạo hiểm: “Thưa ông chủ, đây không phải là chuyện đùa, trong chỗ rừng rậm kia có bùa chú của ma quỷ, cho nên mấy trăm năm nay không ai dám ởlại đấy, vẫn bỏ hoang một toà thành quách cô đơn…”

 
;